Dạo quanh Hồ vào thời khắc giao hòa giữa ngày và đêm, mà người ta hay gọi là hoàng hôn mới thấy hết được vẻ đẹp của nó. Một chút xao động, một chút bâng khuâng, một chút nhớ, một chút thương… cái gì cũng chỉ một chút, một chút thôi, nhưng đủ để làm nên nét đặc trương của một thủ đô ngàn năm văn hiến.
Gió nhẹ nhàng lướt trên những mái tóc mây mềm của liễu. Những cánh bướm rập rờn, lả lơi mặt hồ. Những rặng liễu buông tóc mây mềm. Sóng gợn nhẹ, lung linh trong ráng chiều. Một góc yên lặng, thanh bình của Hà Nội.
Mời bạn đọc ngắm hoàng hôn đang buông xuống trên mặt Hồ Tây để thấy được một chút thi vị của cảnh đẹp có hơn ngàn năm tuổi này.
Tây An
(Dân trí)
(Dân trí)
"một chiếc linh hồn nhỏ, mang mang thiên cổ sầu". Ngắm cảnh hoàng hôn, bỗng thấy nỗi buồn càng chất chứa, mênh mang