Tôi sinh ra trong một gia đình có ba chị em gái. Thật không may mắn vì ba tôi rất phong kiến và rất thích con trai. Nghe ông nội kể lại, lần mang thai tôi, ba mẹ đã rất kì vọng cái thai là con trai, thế nhưng… lại là tôi - con gái. Có lẽ vì kỳ vọng ấy, nên ngay từ lúc tôi chưa chào đời, sự mong mỏi của bố mẹ đã được nhem nhóm. Từ quần áo, đồ chơi cho đến cái tên của tôi, tất cả đều thuộc sở hữu của con trai.
Sau này tôi lớn lên và tới tuổi đi học, tôi toàn chơi với con trai, cũng bởi vậy, những trò chơi của tôi chẳng nhuốm chút sắc màu nữ tính, nào là đá banh, là học võ, bắn bi… Thoạt nhìn, chắc hẳn mọi người sẽ tưởng tôi là con trai, bởi vì thật sự tôi không giống con gái một tí nào, trừ nước da trắng hồng ngay từ lúc mới lọt lòng mẹ.
Lên đến cấp 3 - Thời khắc diệu kỳ tưởng như sẽ thay đổi cuộc đời tôi. Tôi được để tóc dài và mặc váy đi học. Lần đầu tiên tôi được làm con gái trong mắt mọi người, ít nhất là tôi thấy vậy. Dần dần ba mẹ cũng miễn cưỡng chấp nhận điều đó.
Rồi tôi thi đỗ vào một trường đại học, nơi đó tôi đã gặp anh, một người khiến tôi thấy mình thực sự may mắn. Nhưng rồi anh đến với niềm vui hạnh phúc bao nhiêu, thì khi anh ra đi, anh cũng không quên mang theo tất cả. Một nỗi buồn đọng lại đủ lớn để tôi biết mình cần mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Người ta thường nói tình đầu chẳng mấy khi được là tình cuối, nhưng tới khi gặp anh tôi mới hiểu, mới tin điều ấy. Có rất nhiều lí do để tan vỡ một cuộc tình , nhưng với tôi, những lý do ấy chỉ là sự biện mình cho cảm giác của chính mình, đó là khi một trong hai người không còn yêu nhau nữa. Và tôi - trông giống một thằng con trai, có lẽ đấy là lý do khiến anh ngày một chán nản, bỏ cuộc và không còn yêu tôi nữa.
Người ta cũng từng nói, cái gì đến rất nhanh thì đi cũng rất nhanh. Anh cũng vậy, đến và đi còn nhanh hơn cả một giấc mơ. Nếu chỉ là một giấc mơ, thì tại sao khi tỉnh giấc tim tôi lại cảm thấy đau như muốn nổ tung ra như vậy chứ? Thật ngạc nhiên nếu như các bạn biết được rằng lần đầu tiên tôi đã gặp anh ở đâu, đó là trong sân bóng. Và sau này, cũng chính tại sân bóng ấy, tôi đã rất muốn nói với anh rằng “đừng đi” nhưng sao không thể nào nói nên lời, thế nên tôi chỉ biết đứng lại lặng nhìn bước chân anh xa dần.
Ngày đang hẹn hò, tôi biết đã không ít lần anh buồn vì tôi. Bởi anh thường bị bạn bè trêu chọc là có cô bạn gái quá mạnh mẽ và "cá tính" đến mức nam tính. Thực sự, hình dáng bề ngoài thì có thể nhanh chóng thay đổi được, nhưng tính cách, đã ăn sâu vào máu thịt, rất khó từ bỏ và thay đổi.
Anh từng hỏi tôi rằng: “Em có thật sự là con gái không”. Tôi trả lời: “Nếu không phải thì anh có thích em không?” Đó chỉ là một lời nói đùa thôi, không ngờ sau đó tôi lại nhận được câu trả lời khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều: “Nếu em dịu dàng hơn một chút, nếu em yếu đuối hơn một chút, tình cảm anh dành cho em có lẽ sẽ nhiều hơn”. Tôi tự hỏi thế bây giờ tình cảm của tôi và anh thật sự là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là tình bạn thôi sao? Sao trong tình càm anh dành cho tôi lại có nhiều chữ “nếu” đến như vậy?
Không chỉ là lời nói, anh và tôi cũng rất ít khi nắm tay nhau, đơn giản anh giải thích: “Sao tay em lại cứng và thô ráp đến như vậy?”. Anh khiến tôi thực sự lúng túng. Tôi im lặng. Tôi tự hỏi nếu yêu thật lòng thì chuyện đó có đáng để anh phải buồn, phải rời xa đôi bàn tay tôi không? Cho dù em mạnh mẽ, cho dù em không được dịu dàng, cho dù tay em không được mềm mịn và xinh đẹp, nhưng anh biết không? Em có nhiều hơn thế, em có một trái tim ấm áp, một tấm lòng nhân hậu và một tâm hồn trong sáng. Chẳng lẽ một cô gái như vậy vẫn chưa đủ, chẳng lẽ con gái trên thế giới này không dịu dàng thì không thể tìm thấy được tình yêu chân thành sao?
Nhất định tôi sẽ sống thật tốt, để một ngày anh nhìn lại sẽ hối hận vì đã không chọn tôi, sẽ hối hận vì sự bảo thủ, phong kiến và những định kiến anh tự áp đặt lên chính mình.
Nếu cho tôi lựa chọn lại một lần nữa. tôi sẽ vẫn làm như thế, sẽ giấu từ “ đừng đi” ở tận đáy lòng mình. Bởi vì tôi sẽ không bao giờ thay đổi bản thân vì một người không biết trân trọng mình. Nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn sống như thế, vẫn là tôi với những gì tôi có.
Như Dân
iOne
iOne
"Nếu thực sự em không phải là con gái, vậy thì hãy cho anh thời gian để anh suy nghĩ xem liệu anh dành tình cảm cho em nhiều hơn hay thằng bạn của anh nhiều hơn. Xin hãy cho anh thời gian" - Hoàn toàn không có ý cười nhạo bạn nữ nhân vật, hãy cứ là mình và sẽ có một người nào đó khác yêu bạn như bạn vẫn vậy.