Em giật mình tỉnh dậy, với tay lấy chiếc điện thoại như 1 thói quen nhưng đáp trả lại cho em chỉ là 1 màn hình rỗng tuếch với hình của anh. Trước đây, sẽ là một vài tin nhắn của anh, sẽ là một vài cuộc gọi nhỡ, sẽ là vài lời trách móc đang nói chuyện với anh mà em lại ngủ quên, sẽ là một tin nhắn trả lời “Anh ơi! Tự nhiên em giật mình tỉnh giấc!” Nhưng bây giờ, chẳng có gì cả! Lúc này em mới nhớ ra, mình không còn bên nhau nữa…
Em trằn trọc không sao ru được mình vào giấc ngủ. Trước đây, vào giờ này, em và anh vẫn đang nói đủ thứ chuyện, em vẫn được nghe tiếng anh, vẫn còn được nghe câu yêu, câu nhớ nhưng giờ đây, đáp trả lại em chỉ còn 1 màn đêm tĩnh lặng. Lúc này em mới nhớ ra, anh không còn bên em như ngày nào…
Em nhớ anh, em nhớ từng giây, từng phút bên anh, được anh ôm vào lòng, được cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh, được nghe anh gọi câu “Vợ ơi!”.
Không còn anh bên em!
Một ngày của em trôi đi chậm chạp và lặng lẽ.
Điện thoại của em chỉ còn 1 chức năng duy nhất là báo giờ.
Em lặng lẽ đi qua những nơi em và anh đã từng đi nhưng không dám vào, nước mắt lúc nào cũng chỉ trực trào ra nơi khoé mắt.
Em lặng lẽ đứng nhìn quán café mà em và anh vẫn hay ngồi. Kể từ ngày hôm ấy, em không bước chân vào đó một lần nào nữa.
Em nhớ về anh từng giây, từng phút, cả trong giấc mơ hằng đêm em cũng thấy anh. Đã tự nhủ đây sẽ là lần cuối em nhớ đến anh nhưng em không làm được! Chỉ cần thấy một chút gì đó liên quan đến anh, thấy thấp thoáng hình bóng anh là nỗi nhớ anh trong em lại dâng lên cồn cào. Em quay cuồng trong từng dòng suy nghĩ về anh, nhớ anh đến phát điên, nhiều lúc nhớ anh đến nỗi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà anh và đứng ở một nơi nào đó để được nhìn thấy anh một chút. Nhưng em biết em sẽ không bao giờ làm được đâu, nhìn thấy anh lúc này, lý trí của em sẽ lại bị lấn át, em sẽ lại trở về bên anh để chịu tổn thương một lần nữa.
Ước gì, một buổi sáng thức dậy, tất cả những ký ức về anh trong em sẽ bị xoá sạch không còn gì cả. Em sợ nỗi đau này lắm, em sợ em không thể chịu nổi, em sợ phải bật khóc bất cứ khi nào nghĩ đến anh, em sợ nỗi cô đơn đáng sợ khi đêm về, em sợ những đêm không ngủ được nằm nhớ anh khóc nấc lên để rồi chìm vào giấc ngủ với chiếc gối ướt đẫm, em sợ phải khóc một mình, em sợ phải mỉm cười giả dối nói với tất cả rằng em đã quên anh, em sợ phải lẩn tránh câu hỏi của mẹ “Sao dạo này không thấy anh qua chơi?”, em sợ phải tìm kiếm hình bóng anh khi nhìn thấy cái gì đó quen thuộc.
Anh à! Anh đang làm gì đấy? Có một phút nào đó vô tình anh nhớ đến em không?
Gabriet
Nguồn iOne
Nguồn iOne
0 Nhận xét cho "Em sợ phải tìm thấy hình ảnh của anh ở một nơi nào đó"
Đăng nhận xét
* Chia sẻ chuyến đi, hình ảnh du lịch của bạn tại email: contactnghiengvietnam@gmail.com
[▼/▲] More Emoticons* Welcome to Vietnam. To comment you can select Name/URL or Anonymous.
* Để đăng nhận xét bạn có thể chọn "Ẩn danh" (Anonymous) hoặc bạn cũng có thể thay bằng Tên (Name) hay URL (blog).
Chúc bạn có những chuyến đi thú vị.